Tải App Lotus
Quét mã QR để tải app Lotus
Nhập mã xác nhận OTP
Hãy nhập mã xác nhận đang hiển thị trên ứng dụng Lotus.
Gửi lại sau 00:30
BSCKII Nguyễn Trung Cấp, Trưởng khoa Cấp cứu, Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương, một trong những chiến binh chiến binh đi đầu chống Covid-19 tại Việt Nam vừa chia sẻ nhiều thông tin bất ngờ.
"Tôi xin kể một câu chuyện thế này. Chỗ chúng tôi điều trị 5 bệnh nhân dương tính với Covid-19 nhưng nhận được tới 45 lời đề nghị của các phóng viên muốn vào khu cách ly để chụp ảnh. 45 lời đề nghị nhưng tôi chỉ đồng ý cho duy nhất 1 nhà báo làm việc tại Báo Tiền phong vào, với điều kiện chúng tôi trang thiết bị bảo hộ đầy đủ cho phóng viên đó, và chúng tôi đi cùng để đảm bảo an toàn.
Tại sao chỉ nhà báo đó lại được vào? Vì tôi biết nhà báo đó đã làm việc lâu năm rồi, các kĩ năng cũng phối hợp được. Ngoài ra, các trang thiết bị của chúng tôi không có quá nhiều để cho vài chục người vào. Cứ càng đông người vào thì nguy cơ càng lớn.
Chúng ta cũng biết có trường hợp phóng viên "thâm nhập" địa bàn để tác nghiệp, xong về tự dưng sốt lên là phải vào cách ly, sau đó cả tòa soạn rối loạn hết.
Đó là vấn đề.
Trong bất cứ vụ dịch nào, chúng tôi sẽ cố gắng cung cấp nguồn thông tin minh bạch và công khai nhất. Lý tưởng nhất là thông tin từ các nhà báo được vào chứng kiến, nhưng số lượng ấy không thể có nhiều... chỉ có 1-2 người mỗi vụ dịch.
Chúng tôi mong các nhà báo chia sẻ thông tin thực tế đó từ đồng nghiệp của mình, thay vì cứ xông cả đoàn vào bệnh viện để kiếm chứng thông tin đó”.
Theo lời bác sĩ Cấp, để có nhiều thông tin cung cấp cho báo chí, lãnh đạo bệnh viện cũng đề nghị các bác sỹ trong quá trình điều trị sẽ ghi lại hình ảnh trong bệnh viện và các nhà báo có thể sử dụng. Nhưng thực tế không như mong muốn.
“Trong đợt dịch vừa rồi, chúng tôi khá thất bại vì các bác sỹ của chúng tôi không biết chụp ảnh. Bác sĩ chụp ảnh xong nhà báo thấy không sử dụng được.
Tôi mong muốn chúng ta có sự phối hợp với nhau, để hai bên cùng có thể giúp đỡ nhau một cách thuận lợi nhất, đảm bảo an toàn cho nhau và cho cộng đồng. Không phải bác sĩ cấm vào là vì bác sĩ muốn dấu. Chúng tôi hoàn toàn có thể cho một vài người vào. Chúng tôi cũng hoàn toàn có thể tự nguyện cung cấp các thông tin công khai, minh bạch, nhưng nó phải đảm bảo an toàn”.
Bác sĩ Cấp kể: “Đầu tiên Bộ Y tế yêu cầu bệnh viện thành lập đường dây nóng để người bệnh phản ánh các vấn đề. Nhưng rất là khổ, sau khi thống kê, 93% cuộc gọi đến đường dây nóng của chúng tôi là để hỏi các chuyện tâm sinh lý, thậm chí hỏi cả chuyện rách bao cao su…
Các tình huống đó đa phần người ta gọi từ 11h đêm đến 2h sáng, tức là người ta đi uống rượu, xong người ta đi chơi rồi nảy sinh vấn đề, người ta mới hoảng, người ta gọi. Lãnh đạo bệnh viện cầm đường dây nóng rất khổ sở với việc đó.
Do đó, chúng tôi quyết định tách các cuộc gọi đó ra một đường dây riêng, gọi là đường dây tư vấn, phí tư vấn là 5000đ/cuộc. Còn đường dây nóng chỉ để giải quyết các sự vụ gấp.
Chiều mùng 2 Tết, tôi được lãnh đạo bệnh viện triệu tập lên để họp. Sau cuộc họp ấy Bộ Y tế có quyết định sử dụng đường dây tư vấn của chúng tôi để làm đường dây nóng phòng dịch Covid-19. Bởi vì nó chỉ có một đường dây nên nó vẫn rơi vào trưởng ca trực cầm đường dây ấy.
Lúc đầu, chúng tôi rất sẵn sàng với công việc này. Bởi vì nếu như bệnh viện tuyến dưới, nếu như một khách sạn có một tình huống dịch cần phải giải quyết thì việc tư vấn nhanh của chúng tôi là cực kỳ cần thiết, giá trị. Chúng ta sẽ khoanh vùng được ổ dịch ngay từ khi chúng có nguy cơ xuất hiện.
Và quả thật, đêm đầu tiên tôi trực, tôi cũng giải quyết được 3 tình huống như thế, 2 tình huống của bệnh viện tuyến dưới và 1 của khách sạn nhờ tư vấn chống dịch.
Đến ngày mùng 3 Tết, là ca trực của tôi, nhưng một bác sĩ tên Dung cầm giúp đường dây nóng. Hôm đó, tốc độ gọi nhiều lên rất nhiều, đến 10h đêm thì chị ấy không thể chịu nổi nữa. Chị ấy bê cái máy vào bệnh viện trả tôi, nói: ‘Đây là ca trực của cậu, cậu cầm lấy’.
Từ 10h đêm đó đến ngày hôm sau, tôi tiếp nhận cỡ 100 cuộc gọi, vừa buông máy xuống một cái lại reng reng liền. Và tôi nói thật là sau 100 cuộc gọi ấy tôi bải hoải, không còn ra hồn người nữa.
Đến ngày đi làm đầu tiên sau Tết (mùng 5 Tết), đường dây nóng mới được chuyển sang cho Bộ Y tế”.
Tôi chia sẻ những câu chuyện này để mọi người hiểu thêm về cuộc chiến với Covid-19 của các bác sĩ tại tuyến đầu chống dịch. Chúng tôi phải chuẩn bị từ những bước nhỏ nhất, với chiến lược đảm bảo an toàn tối đa cho nhân viên, cho cộng đồng và hạn chế thấp nhất số thiệt hại về thời gian nằm bệnh cũng như nhân mạng với các bệnh nhân và đặc biệt là chiến thắng được dịch bệnh.
BSCKII Nguyễn Trung Cấp, Trưởng khoa Cấp cứu - Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương
Chia sẻ tại tọa đàm “Trách nhiệm truyền thông nhìn từ dịch Covid-19” do CLB Cafe số (Hội Truyền thông số Việt Nam) và Báo Giao thông tổ chức chiều 20/2.
BSCKII Nguyễn Trung Cấp, Trưởng khoa Cấp cứu, Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương, một trong những chiến binh chiến binh đi đầu chống Covid-19 tại Việt Nam vừa chia sẻ nhiều thông tin bất ngờ.
"Tôi xin kể một câu chuyện thế này. Chỗ chúng tôi điều trị 5 bệnh nhân dương tính với Covid-19 nhưng nhận được tới 45 lời đề nghị của các phóng viên muốn vào khu cách ly để chụp ảnh. 45 lời đề nghị nhưng tôi chỉ đồng ý cho duy nhất 1 nhà báo làm việc tại Báo Tiền phong vào, với điều kiện chúng tôi trang thiết bị bảo hộ đầy đủ cho phóng viên đó, và chúng tôi đi cùng để đảm bảo an toàn.
Tại sao chỉ nhà báo đó lại được vào? Vì tôi biết nhà báo đó đã làm việc lâu năm rồi, các kĩ năng cũng phối hợp được. Ngoài ra, các trang thiết bị của chúng tôi không có quá nhiều để cho vài chục người vào. Cứ càng đông người vào thì nguy cơ càng lớn.
Chúng ta cũng biết có trường hợp phóng viên "thâm nhập" địa bàn để tác nghiệp, xong về tự dưng sốt lên là phải vào cách ly, sau đó cả tòa soạn rối loạn hết.
Đó là vấn đề.
Trong bất cứ vụ dịch nào, chúng tôi sẽ cố gắng cung cấp nguồn thông tin minh bạch và công khai nhất. Lý tưởng nhất là thông tin từ các nhà báo được vào chứng kiến, nhưng số lượng ấy không thể có nhiều... chỉ có 1-2 người mỗi vụ dịch.
Chúng tôi mong các nhà báo chia sẻ thông tin thực tế đó từ đồng nghiệp của mình, thay vì cứ xông cả đoàn vào bệnh viện để kiếm chứng thông tin đó”.
Theo lời bác sĩ Cấp, để có nhiều thông tin cung cấp cho báo chí, lãnh đạo bệnh viện cũng đề nghị các bác sỹ trong quá trình điều trị sẽ ghi lại hình ảnh trong bệnh viện và các nhà báo có thể sử dụng. Nhưng thực tế không như mong muốn.
“Trong đợt dịch vừa rồi, chúng tôi khá thất bại vì các bác sỹ của chúng tôi không biết chụp ảnh. Bác sĩ chụp ảnh xong nhà báo thấy không sử dụng được.
Tôi mong muốn chúng ta có sự phối hợp với nhau, để hai bên cùng có thể giúp đỡ nhau một cách thuận lợi nhất, đảm bảo an toàn cho nhau và cho cộng đồng. Không phải bác sĩ cấm vào là vì bác sĩ muốn dấu. Chúng tôi hoàn toàn có thể cho một vài người vào. Chúng tôi cũng hoàn toàn có thể tự nguyện cung cấp các thông tin công khai, minh bạch, nhưng nó phải đảm bảo an toàn”.
Bác sĩ Cấp kể: “Đầu tiên Bộ Y tế yêu cầu bệnh viện thành lập đường dây nóng để người bệnh phản ánh các vấn đề. Nhưng rất là khổ, sau khi thống kê, 93% cuộc gọi đến đường dây nóng của chúng tôi là để hỏi các chuyện tâm sinh lý, thậm chí hỏi cả chuyện rách bao cao su…
Các tình huống đó đa phần người ta gọi từ 11h đêm đến 2h sáng, tức là người ta đi uống rượu, xong người ta đi chơi rồi nảy sinh vấn đề, người ta mới hoảng, người ta gọi. Lãnh đạo bệnh viện cầm đường dây nóng rất khổ sở với việc đó.
Do đó, chúng tôi quyết định tách các cuộc gọi đó ra một đường dây riêng, gọi là đường dây tư vấn, phí tư vấn là 5000đ/cuộc. Còn đường dây nóng chỉ để giải quyết các sự vụ gấp.
Chiều mùng 2 Tết, tôi được lãnh đạo bệnh viện triệu tập lên để họp. Sau cuộc họp ấy Bộ Y tế có quyết định sử dụng đường dây tư vấn của chúng tôi để làm đường dây nóng phòng dịch Covid-19. Bởi vì nó chỉ có một đường dây nên nó vẫn rơi vào trưởng ca trực cầm đường dây ấy.
Lúc đầu, chúng tôi rất sẵn sàng với công việc này. Bởi vì nếu như bệnh viện tuyến dưới, nếu như một khách sạn có một tình huống dịch cần phải giải quyết thì việc tư vấn nhanh của chúng tôi là cực kỳ cần thiết, giá trị. Chúng ta sẽ khoanh vùng được ổ dịch ngay từ khi chúng có nguy cơ xuất hiện.
Và quả thật, đêm đầu tiên tôi trực, tôi cũng giải quyết được 3 tình huống như thế, 2 tình huống của bệnh viện tuyến dưới và 1 của khách sạn nhờ tư vấn chống dịch.
Đến ngày mùng 3 Tết, là ca trực của tôi, nhưng một bác sĩ tên Dung cầm giúp đường dây nóng. Hôm đó, tốc độ gọi nhiều lên rất nhiều, đến 10h đêm thì chị ấy không thể chịu nổi nữa. Chị ấy bê cái máy vào bệnh viện trả tôi, nói: ‘Đây là ca trực của cậu, cậu cầm lấy’.
Từ 10h đêm đó đến ngày hôm sau, tôi tiếp nhận cỡ 100 cuộc gọi, vừa buông máy xuống một cái lại reng reng liền. Và tôi nói thật là sau 100 cuộc gọi ấy tôi bải hoải, không còn ra hồn người nữa.
Đến ngày đi làm đầu tiên sau Tết (mùng 5 Tết), đường dây nóng mới được chuyển sang cho Bộ Y tế”.
Tôi chia sẻ những câu chuyện này để mọi người hiểu thêm về cuộc chiến với Covid-19 của các bác sĩ tại tuyến đầu chống dịch. Chúng tôi phải chuẩn bị từ những bước nhỏ nhất, với chiến lược đảm bảo an toàn tối đa cho nhân viên, cho cộng đồng và hạn chế thấp nhất số thiệt hại về thời gian nằm bệnh cũng như nhân mạng với các bệnh nhân và đặc biệt là chiến thắng được dịch bệnh.
BSCKII Nguyễn Trung Cấp, Trưởng khoa Cấp cứu - Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương
Chia sẻ tại tọa đàm “Trách nhiệm truyền thông nhìn từ dịch Covid-19” do CLB Cafe số (Hội Truyền thông số Việt Nam) và Báo Giao thông tổ chức chiều 20/2.