TÌNH YÊU KHÔNG CÓ TÔI
Cái tình yêu mà mình không được gì từ người ta mà mình vẫn yêu, là tình yêu không đi kèm cái tôi ở đấy. Còn tình yêu mà mình phải được gì từ người ta mình mới yêu là tình yêu có “tôi”. Hóa ra lâu nay mình vẫn quá quan tâm tới cái dỏm mà mình quên mất cái tình yêu xịn vẫn đang ở đây – tình yêu mà không đi kèm đòi hỏi họ phải làm gì cho tôi.

Có, tình yêu vẫn đang ở đây, không đi đâu mất. Nhưng mình quên mất nó. Mình quên sạch vì mình quá quan tâm tới loại tình yêu mà phải cần cái gì đó mới yêu. Mình quên sạch đi mất rằng, hóa ra, mình cũng đã… thậm chí mình đang có loại tình yêu mà không cần người ta có gì hết. Tình yêu có một ví dụ rất rõ là tình mẹ con đấy. Người mẹ yêu con chẳng có điều kiện gì, đứa con mà nó nghịch, phá tan nhà cửa mẹ vẫn yêu như thường. Đấy là một loại tình yêu rõ nhất từ việc là mình chẳng cần người ta làm gì cho mình hết. Mẹ yêu con ấy, vẫn yêu. Tình yêu rất là rõ rệt.

Tình yêu mà anh vừa nói cũng thế, nó vẫn âm thầm ở đây nhưng mình không biết. Mình cho rằng làm gì có loại tình yêu đấy. Vì mình đã quá quen với việc cái tôi nó xen vào mất rồi. Thử tưởng tượng một ngày nào đó mình bắt đầu yêu không có tôi xem? Nếu mình yêu mà không có cái tôi ở đó, không vì cái tôi đấy, thì mình sẽ hạnh phúc hay đau khổ? Theo mọi người thì sao ạ? Khổ không ạ? Hay là sướng? Quá sướng!

Tình yêu mà không kèm cái tôi thì đâu có đau khổ! Vì khổ có đến từ yêu đâu! Khổ đến từ đâu? Đến từ tôi. Đến từ tôi bị thế này, tôi bị thế kia. “Tôi bị người ta coi thường, tôi mong muốn mà không được”. Nên nếu mình yêu mà không kèm “cho tôi” thì yêu đấy không có khổ. Tình yêu mà không có khổ thì mới gọi là tình yêu thật. Tình yêu mà nó luôn ở đây, không đi, nó có thật. Nhiều khi bỏ nhau rồi mới là tình yêu thật. Bỏ nhau rồi cái tôi đó mới buông tha cái tình yêu ấy ra, nó không cần cái gì từ tình yêu ấy nữa, thì bắt đầu chuyển sang thật hơn.

Trà đàm: Hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu dỏm và hồi sinh tình yêu đích thực.