Tải App Lotus
Quét mã QR để tải app Lotus
Nhập mã xác nhận OTP
Hãy nhập mã xác nhận đang hiển thị trên ứng dụng Lotus.
Gửi lại sau 00:30
Chị Nguyễn Thị Ngọc (nick name Chuột túi), sinh năm 1965 tại Hải Phòng. Ngoài việc bị khuyết tật vận động thì với dáng vẻ bề ngoài hoàn toàn khỏe mạnh, khi người ngoài nhìn vào, không ai có thể hình dung được chị Ngọc lại là một bệnh nhân mắc K vú và đã sống chung với ung thư vú được 12 năm, chị Ngọc kể lại.
Năm 18 tuổi, chị Ngọc không may bị tai nạn giao thông. Trong quá trình nằm viện điều trị, trải qua 4 lần phẫu thuật đau đớn, cuối cùng chị Ngọc vẫn phải chấp nhận cưa mất đi một bên chân phải. Cũng trong 2 năm điều trị ròng rã tại bệnh viện, chị Ngọc cảm thấy cuộc sống, tương lai của mình bị đẩy lùi về phía sau. Một suy nghĩ tiêu cực cứ luôn ảm ảnh, bám theo chị. Chị luôn nghĩ rằng “tất cả các cửa đã đóng lại với tương lai của mình” hay “một cô gái trẻ 18 tuổi, mà bị cụt 1 chân thì không biết sau này học xong ra trường đi làm có ai nhận mình vào làm việc hay không?”
Nhưng sau đó, nhờ sự động viên của tất cả gia đình, bạn bè, và thầy cô, chị Ngọc đã vượt qua được cú sốc đầu đời này. Chị tập đi lại bằng chân giả nhưng đối với chị, việc mang một cái chân giả đi học, đi xin việc làm là một vấn đề khá khó khăn, tuy nhiên không vì thế mà chị nhụt chí và từ bỏ.
Chị thường nhắn nhủ bản thân phải cố gắng vươn lên với một tinh thần mạnh mẽ “tàn nhưng không phế”, chị luôn mong mỏi mình sẽ sống làm sao để cho người thân đặc biệt là mẹ của chị không phải lo lắng cho chị. Chính vì thế chị đã quyết định tạm dừng việc học đại học để chuyển sang đi học nghề với mục đích “lấy ngắn nuôi dài”, để có thể nuôi sống bản thân bằng chính nghề nghiệp mà mình đã học và sau này còn có thể dùng chính số tiền đó để tiếp tục đi học đại học nếu lúc bấy giờ chị vẫn còn đam mê, vẫn còn muốn vượt qua giới hạn của bản thân. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, chị đã quyết định đi học nghề may.
Trải qua bao cố gắng, nỗ nực của bản thân, cuối cùng chị Ngọc không chỉ trở thành một thợ may lành nghề mà còn tìm được 1 nửa của cuộc đời mình. Chị lập gia đình và sinh được 2 đứa con kháu khỉnh. Sau đó, chị quyết tâm thực hiện ước mơ ngày xưa là được học đại học. Vì vậy chị vừa đi làm vừa đi học một lớp tại chức và kết quả đã đạt được tấm bằng đại học đúng như chị mong muốn. Giờ đây, chị có thể tự hào với các con của mình rằng “tuy mẹ bị mất 1 chân nhưng mẹ vẫn nỗ lực học xong đại học như bao người bình thường khác”.
Cuộc sống của chị Ngọc lúc này tưởng chừng đang rất hạnh phúc như chị mong muốn. Khi chị Ngọc sinh đứa con thứ 2 được 3 tuổi, chị bỏ nghề may và đổi sang công việc văn phòng. Chị có một công việc mới bên bộ phận bảo hành tại công ty Nokia.
Những tưởng một gia đình hạnh phúc đã là sự đền đáp đầy ý nghĩa cho những mất mát trước đó của chị. Nhưng hình như cuộc đời vẫn muốn thử thách lòng kiên trì và sự mạnh mẽ của chị. Năm 2008, khi đó chị 43 tuổi, trong một lần tự thăm khám tại nhà, chị sờ thấy cục u nhỏ ở vú, ngay lập tức, chị lên kiểm tra tại Bệnh viện K và có kết luận bị ung thư vú giai đoạn 2D.
Chị kể lại, khi biết tin mình bị bệnh, chị Ngọc không thể hình dung được tại sao ông trời lại bất công với chị như vậy, chị đã mất đi 1 chân rồi mà giờ đây lại còn mang trong mình thêm một căn bệnh hiểm nghèo nữa...
Tại thời điểm chị mắc bệnh, sự hiểu biết về bệnh ung thư của mọi người còn rất hạn chế, nhắc đến ung thư nghĩa là hết, là chết. Bản thân chị Ngọc cũng đã từng quyết định không điều trị sau một ngày dài suy nghĩ và cả một đêm chỉ biết khóc. Nhưng khi chị suy sụp nhất thì chồng chị và gia đình không quay lưng lại với chị, họ luôn bên cạnh động viên, thuyết phục và tiếp thêm sức mạnh để chị chiến đấu với căn bệnh mà ai cũng sợ hãi và muốn đầu hàng này.
Nhờ sự động viên của chồng, chị Ngọc tích cực điều trị bệnh tại Bệnh viện K và luôn tuân thủ phác đồ điều trị của bác sĩ, lắng nghe tư vấn của bác sĩ, cộng thêm tinh thần luôn mạnh mẽ, lạc quan nên cuối cùng bệnh tình của chị Ngọc đã tốt dần lên. Giờ đây, sau 12 năm chung sống với K vú, chị Ngọc vẫn thấy cơ thể mình khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Chị Ngọc mong muốn được hòa nhập với cộng đồng, muốn được khẳng định mình, và mong muốn mọi người nhìn nhận bệnh nhân ung thư như những người bình thường khác. Bởi lẽ, người bệnh ung thư luôn muốn được tôn trọng, được yêu thượng và được sống giống như những người bình thường không có bệnh khác.
Bên cạnh đó, chị Ngọc cũng muốn chia sẻ với các bệnh nhân ung thư cũng như người thân, gia đình của họ một điều rằng: Tất cả mọi người đừng nên coi ung thư là dấu chấm hết! Ung thư chỉ khiến bản thân mình bước sang một trang mới, mình sống một cuộc đời thứ hai và mình cảm thấy yêu mình hơn, yêu đời hơn và yêu tất cả mọi người hơn.
Nguồn: https://ltus.me/c9F
Chị Nguyễn Thị Ngọc (nick name Chuột túi), sinh năm 1965 tại Hải Phòng. Ngoài việc bị khuyết tật vận động thì với dáng vẻ bề ngoài hoàn toàn khỏe mạnh, khi người ngoài nhìn vào, không ai có thể hình dung được chị Ngọc lại là một bệnh nhân mắc K vú và đã sống chung với ung thư vú được 12 năm, chị Ngọc kể lại.
Năm 18 tuổi, chị Ngọc không may bị tai nạn giao thông. Trong quá trình nằm viện điều trị, trải qua 4 lần phẫu thuật đau đớn, cuối cùng chị Ngọc vẫn phải chấp nhận cưa mất đi một bên chân phải. Cũng trong 2 năm điều trị ròng rã tại bệnh viện, chị Ngọc cảm thấy cuộc sống, tương lai của mình bị đẩy lùi về phía sau. Một suy nghĩ tiêu cực cứ luôn ảm ảnh, bám theo chị. Chị luôn nghĩ rằng “tất cả các cửa đã đóng lại với tương lai của mình” hay “một cô gái trẻ 18 tuổi, mà bị cụt 1 chân thì không biết sau này học xong ra trường đi làm có ai nhận mình vào làm việc hay không?”
Nhưng sau đó, nhờ sự động viên của tất cả gia đình, bạn bè, và thầy cô, chị Ngọc đã vượt qua được cú sốc đầu đời này. Chị tập đi lại bằng chân giả nhưng đối với chị, việc mang một cái chân giả đi học, đi xin việc làm là một vấn đề khá khó khăn, tuy nhiên không vì thế mà chị nhụt chí và từ bỏ.
Chị thường nhắn nhủ bản thân phải cố gắng vươn lên với một tinh thần mạnh mẽ “tàn nhưng không phế”, chị luôn mong mỏi mình sẽ sống làm sao để cho người thân đặc biệt là mẹ của chị không phải lo lắng cho chị. Chính vì thế chị đã quyết định tạm dừng việc học đại học để chuyển sang đi học nghề với mục đích “lấy ngắn nuôi dài”, để có thể nuôi sống bản thân bằng chính nghề nghiệp mà mình đã học và sau này còn có thể dùng chính số tiền đó để tiếp tục đi học đại học nếu lúc bấy giờ chị vẫn còn đam mê, vẫn còn muốn vượt qua giới hạn của bản thân. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, chị đã quyết định đi học nghề may.
Trải qua bao cố gắng, nỗ nực của bản thân, cuối cùng chị Ngọc không chỉ trở thành một thợ may lành nghề mà còn tìm được 1 nửa của cuộc đời mình. Chị lập gia đình và sinh được 2 đứa con kháu khỉnh. Sau đó, chị quyết tâm thực hiện ước mơ ngày xưa là được học đại học. Vì vậy chị vừa đi làm vừa đi học một lớp tại chức và kết quả đã đạt được tấm bằng đại học đúng như chị mong muốn. Giờ đây, chị có thể tự hào với các con của mình rằng “tuy mẹ bị mất 1 chân nhưng mẹ vẫn nỗ lực học xong đại học như bao người bình thường khác”.
Cuộc sống của chị Ngọc lúc này tưởng chừng đang rất hạnh phúc như chị mong muốn. Khi chị Ngọc sinh đứa con thứ 2 được 3 tuổi, chị bỏ nghề may và đổi sang công việc văn phòng. Chị có một công việc mới bên bộ phận bảo hành tại công ty Nokia.
Những tưởng một gia đình hạnh phúc đã là sự đền đáp đầy ý nghĩa cho những mất mát trước đó của chị. Nhưng hình như cuộc đời vẫn muốn thử thách lòng kiên trì và sự mạnh mẽ của chị. Năm 2008, khi đó chị 43 tuổi, trong một lần tự thăm khám tại nhà, chị sờ thấy cục u nhỏ ở vú, ngay lập tức, chị lên kiểm tra tại Bệnh viện K và có kết luận bị ung thư vú giai đoạn 2D.
Chị kể lại, khi biết tin mình bị bệnh, chị Ngọc không thể hình dung được tại sao ông trời lại bất công với chị như vậy, chị đã mất đi 1 chân rồi mà giờ đây lại còn mang trong mình thêm một căn bệnh hiểm nghèo nữa...
Tại thời điểm chị mắc bệnh, sự hiểu biết về bệnh ung thư của mọi người còn rất hạn chế, nhắc đến ung thư nghĩa là hết, là chết. Bản thân chị Ngọc cũng đã từng quyết định không điều trị sau một ngày dài suy nghĩ và cả một đêm chỉ biết khóc. Nhưng khi chị suy sụp nhất thì chồng chị và gia đình không quay lưng lại với chị, họ luôn bên cạnh động viên, thuyết phục và tiếp thêm sức mạnh để chị chiến đấu với căn bệnh mà ai cũng sợ hãi và muốn đầu hàng này.
Nhờ sự động viên của chồng, chị Ngọc tích cực điều trị bệnh tại Bệnh viện K và luôn tuân thủ phác đồ điều trị của bác sĩ, lắng nghe tư vấn của bác sĩ, cộng thêm tinh thần luôn mạnh mẽ, lạc quan nên cuối cùng bệnh tình của chị Ngọc đã tốt dần lên. Giờ đây, sau 12 năm chung sống với K vú, chị Ngọc vẫn thấy cơ thể mình khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Chị Ngọc mong muốn được hòa nhập với cộng đồng, muốn được khẳng định mình, và mong muốn mọi người nhìn nhận bệnh nhân ung thư như những người bình thường khác. Bởi lẽ, người bệnh ung thư luôn muốn được tôn trọng, được yêu thượng và được sống giống như những người bình thường không có bệnh khác.
Bên cạnh đó, chị Ngọc cũng muốn chia sẻ với các bệnh nhân ung thư cũng như người thân, gia đình của họ một điều rằng: Tất cả mọi người đừng nên coi ung thư là dấu chấm hết! Ung thư chỉ khiến bản thân mình bước sang một trang mới, mình sống một cuộc đời thứ hai và mình cảm thấy yêu mình hơn, yêu đời hơn và yêu tất cả mọi người hơn.
Nguồn: https://ltus.me/c9F